TRĂN TRỞ VỀ ĐỈNH CAO

TRĂN TRỞ VỀ ĐỈNH CAO
——————-


Khi mức lương của em dao động dưới 10 triệu / 1 tháng, em sẽ thấy một người suốt ngày đổi điện thoại đời mới thật là lãng phí.

Khi mức lương của em dao động dưới 20 triệu / 1 tháng, em sẽ thấy một người suốt ngày đổi ô tô đời mới thật là kệch cỡm.

Khi mức lương của em dao động dưới 30 triệu / 1 tháng, em sẽ thấy một người tháng nào cũng dẫn người yêu đi sắm vài cái túi xách giá chục nghìn đô không khác gì một lũ thần kinh.

Sáng nay anh đọc facebook, thấy người ta chế giễu người dám bỏ triệu bạc ăn bát phở ở toà nhà cao nhất Việt Nam, phở đầy phố có 60k – đất nước còn nghèo sao có thể lãng phí như thế, rồi phê phán giá vé tham quan để lên trên ấy quả là giá “trên trời”, thiếu gì chỗ chơi mà mò lên cho bọn toà nhà nó thu phí cắt cổ.

Thật ra không có ai lãng phí, kệch cỡm, thần kinh cả… chỉ là em chưa đủ tầm nhìn để thấy xã hội vận hành như thế là một xã hội bình thường. Xã hội chỉ bất thường khi đâu đâu cũng chỉ có người sắp hàng ăn cơm 2k và phát quà từ thiện.

Ở đời cái gì rẻ, miễn phí và dễ dãi thì dễ bị coi thường. Tam Tạng muốn thỉnh chân kinh cũng phải để lại cái bát vàng, nơi Tây Thiên thì A Nan, Ca Diếp cần gì lấy cái bát vàng vốn chỉ mang ý nghĩa tài sản thế gian mới trao kinh? Nếu chân kinh không cần đi thỉnh mà được ship free qua Đông Thổ đại đường thì liệu chân kinh có được trân trọng?

Đỉnh cao phải có giá của đỉnh cao – đó là chân lý, dù rằng ai đó có thể cải lương nói với em về đạo nghĩa, từ tâm, vô thường, buông xả thì em cũng phải hiểu rằng giác ngộ nó cũng có cái giá của giác ngộ.

Nếu em còn không dám rút ví cho một dịch vụ không thiết yếu nào đó thì em hãy tin rằng nơi đó chưa dành cho em, hãy cố gắng nhiều hơn nữa. Nếu Tam Tạng cất cái bát vàng không chịu giao nộp thì xin mời ông come back về Đại Đường ăn chơi nhảy múa tiếp.

Nơi đây là nơi tham quan chứ không phải phòng cấp cứu, không lên cũng không chết được. Hãy vui vẻ quay về và đừng chửi người xứng đáng bước lên trên ấy, đừng nguyền rủa họ sống lãng phí sau này không có cơm ăn.

Nếu không thu phí thì điều gì xảy ra? Nếu phở có 60k/bát kèm quẩy kèm giá chần thì sao? Thì lúc ấy đỉnh cao sẽ không còn là đỉnh cao. Bình dân hoá đỉnh cao là có tội với nhà đầu tư, với kiến trúc sư và với biểu tượng của thương hiệu doanh nghiệp. Muốn phóng tầm mắt ra xa nhất thì phải có đôi chân vững chắc nhất. Đừng cãi Anh Ba.

Phần thưởng cho nhà leo núi là đỉnh núi và nếu không leo nổi hãy bỏ tiền đi cáp treo. Ai cũng xuất sắc theo một cách nào đó.

Kể cả cậu ấm cô chiêu lấy tiền cha mẹ mua vé lên đây check in thì chúng nó cũng đã xuất sắc hơn quý anh chị trong việc chọn cửa đầu thai rồi.

Hết lễ, biên vài dòng… nếu thấy vui thì like, không thì lướt. Đừng tranh luận ở stt này vì nó chả có gì để tranh luận cả.

Người già ở quê người ta hạnh phúc với cái điện thoại trắng đen đời cũ miễn là hàng ngày con cháu gọi hỏi thăm. Anh chị xài cái khôn phôn lưu gần 1000 số điện thoại và 5000 bạn bè trên Facebook nhưng khi cần chỗ tựa vai tuyệt nhiên không thấy đứa nào.

Ai hạnh phúc hơn ai… Biết đủ thì vị trí mình đứng chính là đỉnh cao.

Nguồn: NguyenKhanh
———————-

Post Comment